Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Something in my 21......

Không biết tại sao sau khi được gọi phỏng vấn mình lại trở nên hoang mang đến thế.
Bên chỗ mình ứng tuyển thực tập gọi điện trong lúc mình còn đang ngủ mơ màng, giọng chị ở đầu dây bên kia nghe siêu dễ thương, còn giọng mình lúc ấy chắc nghe kinh hoàng lắm T^T. Cuộc nói chuyện kéo dài 16 phút mà đến phút thứ 10 mình chỉ mới tỉnh 50%, và khi cuộc gọi kết thúc mới tỉnh táo hoàn toàn. 
Cha mạ ơi. 
Chứ nghĩ sao chưa chuẩn bị cái gì hết mà :((, chị í hỏi mà mình cứ ú a ú ớ, ậm à ậm ờ, bao nhiêu tinh túy chẳng thế nhớ, chẳng nói được cái gì hay ho, ;___;. Huhu. Từ đó lại nảy sinh sự ngờ vực bản thân: Này, cậu có nhận định đúng về bản thân không thế? Đây có phải là điều cậu thật sự mong muốn không??
Bảo thích nhân sự. Bảo đã tìm hiểu này nọ, tham gia hội thảo kia khác, thế mà khi người ta hỏi vì sao em lại chọn, và em nghĩ mình có tố chất nào phù hợp với ngành nghề này thì lại không nói ra được. Ô, nếu nó là chân lý trong tim, là lý tưởng nghề nghiệp thì phải nói vanh vách chứ? Cái chứng gì lạ vậy.
Bảo thích mà không biết vì sao thích.
Thấy hợp mà chưa lần nào thuyết phục bản thân là mình hợp...

Vấn đề ở đây, mình nghĩ, đó chính là mình chưa có sự chuẩn bị chu đáo cho việc phỏng vấn này. Trong khi đây là một trong những yếu tố quyết định giúp mình có được công việc. Để nổi bật hơn hàng chục, hàng trăm con người khác cùng ứng tuyển vào vị trí đó, mình cần có những điểm khác biệt hơn. Với tiếp tục có những câu trả lời tầm thường như thế thì xin lỗi Nhi nhé, bạn rất có thể sẽ không nhận được offer mà mình mong muốn đâu. Thức tỉnh đi Nhi à!
Bạn có thực sự muốn thực tập vào lúc này không?
Bạn đã thực sự sẵn sàng chưa?
Mục đích thực tập của bạn là gì?
Tại sao bạn lại chọn lĩnh vực nhân sự?
Tại sao bạn nghĩ mình phù hợp?

Những câu hỏi này bắt buộc bạn phải trả lời được trước khi tiếp tục gửi đi những đơn ứng tuyển tiếp theo, OK không Nhi?
Đừng gửi đi hàng loạt.
Khi bạn thực sự biết điều mình đang mong muốn nhất và bạn hết mình vì điều đó.
Mình tin và rất tin, vũ trụ sẽ ủng hộ bạn.

Trước tiên, hãy có những câu trả lời cho riêng mình đi, Nhi nhé....

 

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

WTF!

Chuyện là hôm nay, khi dừng đèn đỏ, mình gặp hai bà cháu bán vé số. Lúc đó là 1 giờ chiều, trời nắng nóng vô cùng . Thằng cu cháu thấy mình dừng xe thì chạy lại. Nói thật là đã nhiều lần trong đời mình đã thấy cảnh người ta dừng đèn đỏ sau đó bị mấy đứa nhỏ choắt bấu víu áo, quần,...váy, cào cấu cắn xé, có đứa dữ dội hơn còn nằm hẳn ra đường, lăn lê bò trườn khóc lóc ăn vạ để xin tiền ... Kinh nghiệm cho biết mình phải thật cẩn thận trong trường hợp này. Thằng bé chạy tới, nó với tay chạm chìa khóa xe của mình. Lúc đó hình như mình cũng có chút hoảng hoảng, tay giữ chặt cái móc khóa.Thế rồi, cậu nhỏ với khuôn mặt đen nhẻm lem luốc bụi đất, giữa cái nắng gay gắt của trời Sài Gòn, toe toét nhìn mình cười hỏi: "Cô ơi... Cái này cho con có được không?" - Nó chỉ vô cái móc chìa khóa đỏ chon chót của mình. Lúc này, phần vì hình như mình cũng chưa được hoàn hồn cho lắm, kiểu như vẫn đang trong trạng thái giữ tài sản và bảo vệ bản thân cao độ ấy, phần vì đây là cái móc khóa bình an mà má cho mình khi đem xe máy vô Sài Gòn, mình đã trả lời thằng nhỏ một cách dè dặt và xa cách "Không đâu con ơi". Thằng nhỏ quay đi chỗ khác, mình thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị sẵn sàng để chạy xe đi thiệt nhanh. Khi đèn đỏ sắp hết, nó lại chạy lại, tiếp tục nắm lấy chìa khóa của mình, mắt nhìn đắm đuối cái móc khóa, khuôn mặt đầy nuối tiếc: "Cô ơi, nhà cô có cái này nhiều không cô". Nó cứ bối rối xoay xoay cái móc khóa dáng vẻ vô cùng trăn trở... Lúc hoàn hồn cũng là lúc đèn xanh, mình bảo thằng nhóc chạy vô kẻo nắng, nó cũng nghe lời mình chạy vô lề với bà.

Cơ mà...có cái gì đó vừa chạm vào lòng mình.... :(

Cậu bé hoàn toàn không có ý đòi tiền hay là gì cả.
Nó, chỉ đơn giản là thích cái thứ đỏ đỏ gắn vào chìa khóa xe mình mà thôi.
Thế mà mình đã làm gì, đã nghĩ gì thế này. Đòi tiền? Giựt chìa khóa??
Chạy xe đi mà lòng mình ngổn ngang lắm...
Thằng nhỏ bé xíu nhưng đã phải đỡ một tay cùng gia đình gánh mưu sinh, rong ruổi cùng nắng gió, đói khát chẳng ai lo...
Mình thì lại dửng dưng, và đề phòng...với một đứa trẻ ngây ngô như thế!?

Gì thế này? Xã hội nhiều thứ xảy ra đến mức con người ta phải cảnh giác ngay cả với một đứa trẻ sao?

Huhu. Nhóc ơi. Cô xin lỗi con nha.

Cô mua cho con cái móc xinh đẹp rồi này. Cô có cơ hội gặp con nữa không?


Thứ Tư, 6 tháng 4, 2016

Học nhanh. Rồi dành một góc nhỏ cho mình nào.
Cũng đã lâu rồi... Nhỉ :).
Thật sự là những lúc như thế này. Chỉ có mình mới vỗ về được mình, chỉ có câu chữ mới làm cho mình thôi mệt mỏi.

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

Vẫn rất mong có một ngày nào đó được dẫm lên những chiếc lá phong, đi thong dong trên con đường vàng lá, mỏi chân thì đến ngồi trên chiếc ghế đá ven đường. Cảnh tượng ấy, đối với mình luôn đẹp một cách dịu dàng và bình yên trong tâm thức.

Chỉ là muốn nói vậy thôi.
:)

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

Có lẽ Nhi chỉ đang tự dối bản thân thôi, trong suốt quãng thời gian rất dài ấy, đã nhiều lần Nhi nghĩ đến H, tự hỏi không biết H đang làm gì, đang sống tốt không, tự hỏi không biết H còn nhớ Nhi là ai không...

Sáng nay, bỗng dưng nghĩ đến H, thế là vào đọc những dòng tin nhắn mà 2 đứa đã tâm sự khi xưa. Nếu được nói tiếng cảm ơn trong cuộc đời này, một trong những người mà Nhi muốn cảm ơn nhất, là H.
Và nếu được gửi lời xin lỗi, một trong những người mà Nhi cảm thấy có lỗi nhất, cũng là H.

Nhi đã chẳng thế nhớ chúng ta đã xa nhau như thế nào.
Làm thế nào mà hai con người vốn đã từng rất thân, vốn đã từng mang trong tim hình ảnh của người còn lại, vốn đã từng hiểu và chia sẻ với nhau rất nhiều điều trong cuộc sống, lại xa nhau quá đỗi nhanh chóng như vậy?
Vậy nên, sự xa nhau ấy, dễ thấy không phải là chuyện tuân theo quy luật. Có người đã cố tình gạt đi cái gọi là quy luật thời gian, và vì vậy, có người đã bị bỏ lại trong cái quy luật ấy với những tổn thương chất chồng....
Nhi đã làm H tổn thương nhiều lắm đúng không?

Dẫu bây h chúng ta đã lớn, không còn ngô nghê như cách đây 7 8 năm... Những vết thương xưa giờ hẳn đã lành, vì sau Nhi đã bao người đến xoa dịu, H chắc chẳng còn đau, chẳng còn nhớ vết thương ngày đó nữa, nhưng dù gì, đó cũng là vết thương mà Nhi gây ra, nó cần được Nhi xin lỗi.

Từ tận sâu đáy lòng chân thật, Nhi xin lỗi H nhiều lắm!

Những kỷ niệm đẹp đẽ đó như hằn, như in sâu vào tâm trí Nhi. Không thể quên, và cũng chẳng muốn quên. Người đã từng làm Nhi rất vui, người đã từng làm Nhi buồn, người đã từng vì Nhi mà làm nhiều thứ, người biết Nhi thích người khác mà vẫn quan tâm Nhi, người biết Nhi phạm sai lầm mà vẫn bên cạnh Nhi.... Người bị Nhi làm cho tổn thương mà vẫn dành cho Nhi một tình cảm thật đặc biệt. Nhi cảm nhận được hết và cũng rất trân trọng.. H là người đầu tiên cho Nhi cảm nhận được tình cảm tuổi học trò đáng yêu và đẹp đẽ như vậy... Không biết động cơ lúc đầu là gì (nghĩ lại chả thể hiểu là sao H lại thích Nhi đấy, sau này hỏi cứ bảo là thích thế thôi, chả hiểu là đầu H logic kiểu gì thế không biết), nhưng sau đó, thứ mà Nhi cảm nhận được đó chính là sự quan tâm chân thành, là tình cảm thật sự.. H đã hi sinh cho tình cảm đó nhiều, trong khi Nhi thì vùi dập nó không thương tiếc... Mọi thứ đã từng rất đáng yêu, rất đẹp...Nhi đã từng nghĩ rất nhiều về tương lai của hai mình... Chỉ là chúng ta đã chẳng thể là của nhau... :)

Nhi không hối hận vì đã rời xa H
Nhi chỉ hối hận vì đã làm tổn thương H nhiều quá.

Lần nữa, xin lỗi nha.
Rất hạnh phúc vì được H dành nhiều tình cảm như vậy...

Chúc H ở xứ người luôn vui vẻ, mạnh mẽ, sớm tìm được tình yêu đích thực của đời mình nhé.

Đây là lần đầu tiên viết lại cho H kể từ lần cuối cách đây 4 năm trước.

Nào, giờ thì chúng ta cùng mở tủ quá khứ, cất kỷ niệm thật kĩ, tránh làm tổn thương những người không đáng bị tổn thương.
Kỷ niệm đẹp đối với chúng ta lại là sự lo lắng đối với người khác.

Người ta gặp nhau
In dấu lên trang tuổi trẻ thật đẹp
Rồi lướt qua như cơn gió
Cơn gió tuổi trẻ thổi mát một lần nhưng làm ta nhớ mãi.
Chỉ thời gian 2 năm ngắn ngủi nhưng H đã trở thành 1 phần ký ức không thể nào quên của Nhi.
H chắc chắn sẽ k thể đọc được những dòng này đâu.
Với Nhi, H luôn là một người bạn rất tốt...

Annyeong! :) 

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

Ngay lúc này, cảm thấy thời gian cho đến cuối tuần này thật là không thương mình chút nào cả... :). Có vẻ như mọi thứ rất thích dồn đến cùng một lúc thì phải. Ba đầu sáu tay cũng không biết phải làm sao với cái thời gian sít rịt như vậy.

Vậy nên mới phải tận dụng khoảng thời gian đêm khuya như thế này này.
1 giờ sáng.
Mọi thứ vẫn còn rất ngổn ngang.
Cơ mà,
Đã bình tĩnh.
Hãy cứ tiếp tục bình tĩnh!
Rối lên sẽ không giúp giải quyết được gì.
Tự nhủ, rồi cũng sẽ vượt qua!

Hay thật,
đó là bình tĩnh, sự bình tĩnh thật sự, từ tâm, từ trí.
Không thúc ép phải bình tĩnh.
Không dồn nén những áp lực đang tồn tại.

Chỉ đơn giản là theo dòng chảy ấy.

Is that the inner peace in legend?
*close your eyes*
*feel the still waterface inside you*

Có lẽ đây là một cách tốt để làm việc dưới áp lực.
Theo dòng chảy.
Ôi, cái khái niệm này. Thích thật ấy.

:)
31215

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

28-11-2015 LOVE

Anh không thể biết được em đã vui và ngại ngùng như thế nào khi nghe anh nói những điều đó đâu. Có lẽ lúc đó vì vui và bất ngờ quá, em chỉ biết ngắm anh, khắc vào tâm trí hình ảnh lúc ấy của anh mà có phần quên đi những gì anh nói. Nhưng anh à, em đã rất xúc động. Cái miệng xinh xinh hằng ngày chỉ nói mấy câu bình thường với em, mà này nhìn em và nói ra những câu tình cảm sến rện. Yêu lắm cơ. Anh nhớ em, anh yêu em nhiều lắm, anh muốn em là vợ anh, anh sợ đứa khác cướp mất em. Chán thật chứ, tại sao em lại quên  vậy anh nhỉ :((. Thật là bực bội mà. Sao chuyện quan trọng như thế này mà em cũng quên vậy anh :((, giận bản thân mình ghê. Chỉ nhớ rất rõ là em đã thật sự rất hạnh phúc. Hạnh phúc không nói nên lời. Anh nói xong, chảy nước mắt, lần đầu tiên thấy anh như vậy luôn. Nhưng hình ảnh ấy, em trân trọng biết bao. Ánh mắt ấy, em trân trọng biết bao. *oommm* Ước gì bây giờ được ở cạnh anh và ôm anh đang say ngủ như một đứa trẻ nhỉ. Em biết, mặt anh lúc ngủ dễ thương lắm ^^.
Ngôn từ dường như không còn ý nghĩa nữa.
Vì hạnh phúc thể hiện ở khuôn mặt và sâu thẳm trong tim cơ mà. Hạnh phúc là thứ mà ngôn từ khó lòng diễn tả được. :)
*ôm anh*
Cảm ơn anh vì đã đến bên em.
Today is a memorable happy day full of meaningful moment. Cherish!.
^^
*smile thousand time*
*miss you like crazy*
*feel like it's truly LOVE*
*close eyes and inscribe all that moment to mind*
*trái tim* *trái tim*
I LOVE YOUUUUUUUUUUU ^^