Vẫn là cái điệp khúc hoang mang.
Mình cứ nghĩ là mình sẽ cố gắng đi theo những gì đã vạch ra chứ.. Không ngờ mỗi lúc một rối. Mỗi lúc một nhận ra sự lựa chọn của mình ngày nào là không chính xác. Cũng như bao bạn chuẩn bị đi đại học khác. Bây giờ mình cảm thấy lo lắm.
Lo, lo thực sự.
:(
Cứ tưởng là sẽ học rồi ra làm thông dịch viên chứ. Nhưng giờ ngẫm lại thì cô Lan bên wordpress nói đâu có sai nhỉ. 4 năm nữa, trong khi tiếng anh ngày càng được phổ cập, du học sinh ngày càng nhiều, cần gì những người thông dịch viên tiếng Anh chứ? Mình đã phải suy nghĩ lại
Ừ thì đồng ý rằng Tiếng Anh nên chỉ là công cụ chứ để làm một nghề thì khó lắm. Nghề thì chỉ có giáo viên mà thôi. Nhưng bây giờ mình biết học cái gì bây giờ đây. Mình không thích kinh tế, mình cũng không thích chính trị, mình chỉ thích sáng tạo vẽ vời rồi học ngoại ngữ này nọ thôi. Mà trên mấy cái mảnh đất phì nhiêu nhưng mà lắm cây mọc thì có lẽ mình là cây còi cọc nhất. Thiếu sự đầu tư, thiếu nghiêm túc, thiếu kiên nhẫn và sự mê thích lâu dài.... Phải làm gì đây......
Cố gắng thích một ngành kinh tế, tài chính, chính trị gì đó rồi học cho giỏi, ra trường bảo đảm được cuộc sống cho bản thân mình rồi tới những bước tiến khác. Như thế liệu ổn chứ? Ở cái khoản cố gắng thích thì chắc là mình làm được...
Phải sáng suốt tỉnh táo thôi. Mình đang nắm giữ tương lai của chính mình. Không ai khác. Và điều đó.... Đồng nghĩa... Mình phải tự lựa chọn và đưa ra những quyết định của chính mình.
Bless Me!
Mình tin là bài hát sẽ có một điệp khúc vững vàng, mạnh mẽ, tin tưởng! Sẽ không còn hoang mang.
2 nhận xét:
4ever no comment :D... right?
Maybe it's better
Feel like only you in the world.
Yes, of course, my world. :)
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.